Lời muộn màng của con !
Cô ơi lúc nãy con đã mơ về cô, con mơ con đang ở ngôi trường mà con chưa từng muốn xa và vẫn bàn gkế đá dưới gốc cây si cô ngồi nói chuyện với chúng con, gjọng nói nụ cười của cô đã khắc sâu trong tim con rồi.
Sáng nay con lên facebook con vô tình thấy cuộc thi này, con lại bồi hồi nhớ lại những ngày con được ở bên cô, những tâm sự hôm nay con vjết là từ tận đáy lòng con, con yêu cô và mãi mãi yêu ! người mẹ thứ hai của con!
Cô ơi, đến bây gjờ đã được hai năm con xa trường, nơi đây là nhà của chúng con, ăn, học, ngủ, nghỉ đều có cô ở bên, điều đó đã thành thói quen rồi. Cho dù bận rộn nhưng vẫn gjành thời gjan sát cánh cùng chúng con.
Con nhớ ngày ấy, con mới vào lớp 6 cùng cha cùng mẹ ra thị trấn để học, con cái gì cũng mơ hồ, các bạn ai cũng nói tiếng dân tộc chỉ mình con đứng 1 mình khi đó cô lại đến bên con hỏi han con, khi đó con không run nữa, sau khi phân công nhiệm vụ xong,cô lạj dẫn chúng con đi sang khu tập thể để nhận phòng, 10 người một phòng, ngày hôm đó vất vả lắm cô nhỉ? cô cùng lớp lau chùi 5phòng đến trưa mới xong, thời tiết lúc đó nắng to thật ai cũng tràn đầy mồ hôi nhưng qua đó chúng con gần cô hơn.
Đến tối, nhjều người lại khóc đòi về, ngay lúc đó cô lại đến cô kể chuyện, dỗ giành, đêm hôm đó cô ở lại trường, ngày nào cô cũng dạy nội quy, dạy xếp chăn vuông, cô cứ tập đi tập lại, cô bày xếp đồ dùng cá nhân, xếp thau chậu, dày dép... Lần đầu tiên con thấy có người gjáo vjên gần gũi như vậy.Những ngày đó cô lại đến trường thường xuyên, đi vào nhà ăn coi lớp con, ai không ăn hết bỏ bữa là cô lại bắt xuống ăn tiếp, nhjều lần cô quát, cô mắng nhưng chúng con bjết cô lo cho học sinh của mình, có khi cô trực trường buổi trưa nào cô cũng đi qua đi lại khu tập thể xem chúng con ngủ chưa, có những bữa trưa cô chỉ ăn bánh mì thôi.Cô dạy chúng con kĩ năng sống, dạy đứng nói trước đám đông... Những lúc nhà trường khiển trách cô vì lớp đánh nhau, ồn ào vào những gjờ tự học buổi tối hay những lần xả rác, không có ý thức trong học tập... Có lẽ cô buồn lắm, cô, con nhớ cô cùng chúng con dọn vệ sinh, nấu ăn, làm bánh, những khoảng khắc đó con vô cùng hạnh phúc, chúng con chưa làm được gì cho cô hết, cô luôn là nguồn động viên, chúng con chưa bao gjờ làm cô hết lo, 4 năm một người cô, cô yêu dấu con yêu cô, cô luôn là người có trách nhiệm với ngkề, thời gjan đó con ở bên cô còn nhiều hơn gja đình. Chúng con ra trường cô đã khóc, chúng con cũng vậy không muốn rời khỏi vòng tay cô. Giờ ra trường, chúng con vẫn trở lại thăm trường, nhưng không được cô dạy, không được ngày nào ngồi nói chuyện với cô. Chúng con đánh mất nhiều điều quá nhưng không thể quay lại nữa. Tình yêu cấp hai gjờ chỉ khắc sâu trong tim. com mong cô sức khoẻ dồi dào, thành công trong công việc gjeo mầm.
Tác Giả: Trần Thị Ngọc
Lời muộn màng của con !
Reviewed by Unknown
on
04:16
Rating:

Không có nhận xét nào: